Tết muộn của mẹ

Trước diễn biến phức tạp của tình hình dịch bệnh Covid – 19 trên cả nước và điều kiện thực tế của Học viện, với tinh thần “thức cho dân ngủ, gác cho dân chơi”, Tết nguyên đán Nhâm Dần năm nay, học viên khóa D7 chúng tôi được giao thực hiện nhiệm vụ trực Tết tại Học viện. Mặc dù đã hơn 09 tháng chưa được về thăm gia đình, người thân nhưng học viên chúng tôi xác định, trực Tết là nhiệm vụ, là niềm vinh dự, cũng vừa là một sự trải nghiệm trong đời học viên. Vì vậy, 100% học viên đã xác định và sẵn sàng nhận, quyết tâm hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ trực Tết. Đây là lần đón Tết cổ truyền xa nhà đầu tiên của chúng tôi; khác với nhịp sống thường niên của những dịp đón Tết những năm trước, chúng tôi mang một cảm xúc khó tả: càng gần khoảnh khắc giao thừa thiêng liêng chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, những cảm xúc lẫn lộn lại ùa về, có vui, có một chút thoáng buồn và cả chút lo âu. Cảm xúc bâng khuâng không biết trực tết ở trường như thế nào? mình có làm tốt được công việc mà nhà trường giao cho hay không? Nhưng cảm xúc lấn át hơn cả vẫn là nỗi nhớ nhà, nhớ gia đình trực trào, da diết. Những ngày Tết, chúng tôi được Nhà trường rất quan tâm, thường xuyên tổ chức gặp mặt, chúc Tết, động viên và tổ chức nhiều hoạt động văn nghệ, thể thao nhưng thực sự, cảm giác xa nhà, nhớ nhà, nhớ gia đình trong dịp Tết thật đặc biệt, nhất là khi theo dõi tivi, báo chí thấy cảnh gia đình xum vầy bên nhau ngày Tết mà lòng ai cũng xốn sang và trong chúng tôi, ai cũng mong những giờ phút ấy được bên gia đình.

Có lẽ thấu hiểu được tâm tư, nguyện vọng đó, Ban Giám đốc Học viện và Phòng Quản lý học viên đã dành cho chúng tôi một sự bất ngờ mà đúng là “không ngờ” tới  - đó là quyết định cho học viên chúng tôi được tranh thủ về thăm gia đình. Cảm xúc lúc nhận được tin báo được giải quyết cho về đến lúc bước chân ra khỏi cánh cổng học viện nó tuy ngắn mà lại dài. Những cảm xúc cứ xen lẫn nhau, thật khó tả. Rồi cái hôm ấy cũng đến, sau khi chào tạm biệt thầy, cô cùng với các bạn và hoàn thành xong thủ tục để về, tôi bước lên xe với niềm hạnh phúc khó tả. Bố tôi là một quân nhân trong Quân đội đã mất vì bệnh, năm qua, giỗ đầu bố mà tôi không thể có mặt, còn mẹ là người tần tảo nuôi 2 anh em ăn học trong suốt thời gian qua, tuy tình hình dịch bệnh có phức tạp nhưng mẹ vẫn làm đủ nghề, hứng chịu mưa nắng để có thể đủ tiền trang trải cho cuộc sống, em gái còn nhỏ những phải chịu cảnh mất bố, anh trai xa nhà đã lâu không về, những suy nghĩ đó cứ theo tôi suốt cả quãng đường di chuyển từ Hà Nội về thành phố Vinh, Nghệ An. Đúng 04h20, tôi đã đặt chân đến thành phố Vinh – nơi mà mình gắn bó suốt 18 năm qua, là nơi có tình cảm gia đình, nơi có mẹ và em gái đang chờ mình về ăn Tết. Cảm xúc dâng trào nhất là khi mẹ tôi rơi những giọt nước mắt hạnh phúc và quay đi vội vàng lau chúng khi thấy đứa con trai của mình đã về. Tôi hiểu đó là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc, nhưng ẩn chứa trong đó có phần hờn trách. Mẹ trách vì tôi về bất ngờ mà không báo cho mẹ biết, còn nước mắt hạnh phúc là vì cả mẹ và em đều biết Tết chỉ thực sự về khi tôi về đến nhà. Luôn cố gắng hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ, an tâm tư tưởng học tập, rèn luyện nhưng như bao đứa con khác, tôi thèm cảm giác được ôm mẹ, và rồi khoảnh khắc mà tôi chờ suốt 09 tháng qua đã đến. Không giấu nổi những giọt nước mắt hạnh phúc, dù có đi xa đến đâu, có làm gì đi nữa thì về bên mẹ vẫn là những đứa con bé bỏng mà thôi! Bố là một người lính, bố hiểu được cảnh xa nhà, trực tết, có những việc nhà tuy quan trọng nhưng vì nhiệm vụ không về được là điều bình thường. Ngay sáng hôm ấy, sau khi khai báo y tế tại địa phương, tôi và mẹ, cùng em gái đã ra mộ bố. Tôi nhớ bố lắm chứ, bố mất vào đúng hôm tôi nhập học, nhưng nỗi nhớ bố càng là động lực để tôi thêm tự hào vì mình là một chiến sĩ Công an nhân dân, được đứng trong hàng ngũ của lực lượng vũ trang nhân dân. Đứng cạnh mẹ để thắp hương cho bố, tôi không kìm nổi những giọt nước mắt với cảm xúc lẫn lộn, trong dòng cảm xúc đó, tôi nghe thấy mẹ thì thầm ”con trai mình về rồi anh ơi”. Có lẽ, với mẹ tôi bây giờ, tuy làm mồng 6 rồi nhưng thực sự bây giờ mới là Tết và càng hiểu hơn câu nói: “Tết của cha, của mẹ là khi thấy con về”. Đứa em gái của tôi tuy còn nhỏ nhưng là một đứa hiểu chuyện, luôn mạnh mẽ thay anh, thay bố để tâm sự cùng mẹ những lúc khó khăn hay buồn bã. Tôi tự hào khi đứa em của mình chạy ra đón và giúp anh tạo một bất ngờ lớn cho mẹ như thế. Những ngày ở nhà, nó là đứa luôn đem những câu chuyện suốt 9 tháng qua để kể cho anh, những vui vẻ, những bất công, và luôn muốn dành cho anh những đồ ăn ngon nhất mà mình biết. Suốt cả quá trình từ lúc biết tin đến lúc có mặt ở nhà, tôi đều không báo cho mẹ mà chỉ cho đứa em biết và nó đã cùng anh tạo cho mẹ một món quà bất ngờ. Bữa cơm gia đình, được quây quần bên mẹ và em gái, trong ngôi nhà mà mình lớn lên- nơi mình viết lên ước mơ, là cảm giác mà suốt 9 tháng qua tôi luôn mong chờ, được nhìn mẹ cười những nụ cười hạnh phúc, hay là ngồi nghe những câu chuyện mà đứa em kể là cảm giác mà đến tận bây giờ tôi vẫn không quên được. Rồi ngày nghỉ cũng đã hết, sáng hôm ấy thời tiết khá lạnh và còn mưa nhưng mẹ và em gái vẫn tiễn tôi ra xe, những giọt nước mắt mẹ lại rơi, mẹ nghẹn không nói nên lời chỉ biết chúc con lên đường mạnh giỏi, và hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ được giao. Sau khi về Tết, được nhìn mẹ và em gái vẫn mạnh khỏe, tôi đã an tâm tư tưởng và quay lại trường với niềm vui không nói nên lời và tự nhủ, sẽ cố gắng học tập, rèn luyện để đạt kết quả cao nhất như phần quà tặng mẹ, tặng em và để bù đắp cho gia đình những ngày mình xa nhà. Chắc hẳn không chỉ tôi mà cả các học viên khác, đều muốn gửi lời cảm ơn chân thành tới Ban Giám đốc Học viện, Phòng Quản lý học viên vì đã kịp thời nắm bắt, thấu hiểu tâm tư và tạo điều kiện cho chúng tôi được về thăm gia đình. Đây chính là động lực cho chúng tôi cố gắng học tập, rèn luyện hơn nữa, để hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ được giao, xứng đáng với sự quan tâm, ưu ái của Học viện đã dành cho chúng tôi. Không bao giờ hết Tết, chỉ là Tết muộn một chút mà thôi!

Đảng ủy, Ban Giám đốc Học viện cùng thầy cô giáo luôn quan tâm, đồng hành các em học viên nhân dịp năm mới

 

Bùi Trung Hiếu, B2D7-T03

 

Phản hồi

Thông tin người gửi phản hồi

Các tin khác

Xem nhiều nhất

Liên kết website